* đá dụng vầng chăng * Ngôi Mộ Ngạc Nhiên Tôi ngó đầu nhìn xuống bãi tha ma đối diện và ngạc nhiên khi thấy nấm mộ trống không. Tôi chạy nhanh xuống những bậc thang tối, bước ra khỏi pháo đài tôi ở, ngay tại điểm đó cũng là bước vào cánh cổng của bãi tha ma Ngạc Nhiên nằm. Ngạc Nhiên đã biến mất khỏi nấm mộ mà không có dấu vết đào xới mạnh. Dĩ nhiên đây đó có một vài lỗ thủng đủ để chỉ dấu rằng nó không còn trong huyệt. Không phải mùa bốc mộ. Cũng chẳng ai làm thế với nó cả. Người ta không đào xới không phải vì muốn chôn chặt mà tất cả đều hiểu rằng nào nó có xương cốt gì, chỉ còn lại một thân thể thảm thiết trong ngày chiếc quan tài bằng pha lê được đưa xuống huyệt. Và tất cả sự ngạc nhiên của tôi cũng đóng kín khi lớp đất cuối cùng phủ lên quan tài đó. Tôi bước tới những ngôi mộ xung quanh để nhận ra chúng đều có lỗ thủng. Tất cả, từng ngôi mộ, đều có bóng dáng vô hình của một Ngạc Nhiên nào khác vừa biến mất. Tôi nhìn sâu vào từng mộ huyệt và chợt hiểu ra không phải từ trước mà ngay từ giờ mới thật sự không còn Ngạc Nhiên nào, không phải chúng bị vùi lấp mà chúng vừa tự quyết định biến mất. Là một người vẫn còn tất cả cảm xúc trừ sự ngạc nhiên, tôi quay lại leo xuống lỗ huyệt đầu tiên hòng tìm thấy một dấu vết. Nhưng khi vừa chạm xuống nền đất tôi nhận ra bàn tay mình đang trở nên trong suốt. Đôi chân bủn rủn đột ngột khuỵu gối và đầu óc mách bảo thân thể tôi hãy nên nằm dài để nghỉ ngơi. Tôi ngạc nhiên thấy mình biến thành thứ mình tìm kiếm. Và lạ chưa, Ngạc Nhiên đầu tiên đã trở lại, nó xuất hiện không phải từ trong tôi mà từ bên trên miệng huyệt. Nó phủ từng chút đất mềm lên cơ thể đang dần tan rã của tôi và miệng mỉm cười một nụ cười đau khổ thế chỗ cho nụ cười của tôi. Ôi, ngạc nhiên, tôi thốt lên lời cuối cùng, rằng tôi đã có thể thay thế em bằng bất cứ từ ngữ nào trong từ điển. * Khi bóng cây quỳ gối ở khoảng sân gạch vữa bủng phía sau nhà ở khu phố chúng tôi ở Vâng, tôi biết
|